Bá Chủ Là Tôi

“Khương Nhạc bây giờ đang thực tập tại nhà họ Mạnh, tương lai sẽ vào nhà họ Mạnh làm việc thì sao lại là người ngoài được?” Mạnh Thanh Châu nói năng rất hùng hồn, trong giọng nói còn có phần đắc ý: “Khương Nhạc không giống đứa em gái vô dụng kia của chú đâu, con bé thể hiện rất tốt lúc ở trong công ty, đến khi tốt nghiệp là có thể chuyển lên làm chính thức được rồi.”

 

Ba Mạnh mẹ Mạnh cùng nhíu mày, bọn họ bị đẩy sang nước ngoài hai tháng mà Mạnh Thanh Châu đã đưa cả em họ của mình vào công ty rồi.

 

Những chức vụ trong công ty giống như củ cà rốt và cạm bẫy, họ háo hức dồn người của mình vào đó chỉ để củng cố quyền lực trong công ty.

 

“Mấy đứa đang tranh cãi cái gì đấy?” Mạnh Hoài Sinh từ trên lầu đi xuống, nghe thấy trong phòng khách có tiếng cãi nhau bèn cau mày. Vợ Mạnh Thanh Châu vội vàng đứng dậy, mỉm cười với ông nói: “Ông nội, bọn cháu đang nói về chuyện của em Xán Nhiên, có cãi nhau gì đâu ạ.”

 

Nghe thấy hai chữ “Xán Nhiên”, hàng mày của Mạnh Hoài Sinh lại càng cau lại: “Chớ có nhắc đến tên nó trước mặt tôi nữa, suốt ngày chỉ mang lại phiền phức cho tôi.”

 

Ông ta đi đến phòng khách, nhìn quanh, không thấy Mạnh Xán Nhiên thì hừ lạnh một tiếng: "Không phải đã nói tối nay Mạnh Xán Nhiên và Tạ Trì sẽ tới sao, bọn nó đâu rồi?"

 

Mẹ Mạnh đáp: “Chắc là tắc đường, hai đứa sắp tới rồi đấy ạ.”

 

Bà vừa mới nói xong đã nghe thấy giọng của dì: “Cô Xán Nhiên đến rồi.”

 

Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn ra phía cửa. Vốn dĩ Kim Mê đã phải chuẩn bị tâm lý rất lâu, vừa mới bước vào cánh cửa lớn này đã bị hàng loạt con mắt đổ dồn vào mình khiến cô rất căng thẳng.

 

May mắn thay, cô là một nữ diễn viên xuất sắc, dù lúc này đang cảm thấy hoảng loạn nhưng trên môi cô vẫn nở một nụ cười quyến rũ, bước chân đi trên đoạn đường ngắn ngủi này mà cứ như đang đi thảm đỏ: "Chào ông nội ạ, cháu xin lỗi vì đi đường tắc quá nên đến hơi muộn.”

 

Những người khác cô không biết ai với ai nên không dám chào hỏi, nhưng ông cụ ngồi giữa được mọi người vây quanh thì chắc chắn là ông nội của cô rồi, không thể lầm được.

 

Mạnh Hoài Sinh hơi sửng sốt, vừa nãy Mạnh Xán Nhiên bước vào ông ta suýt thì không nhận ra. Rõ ràng vẫn như trước kia nhưng lại xinh đẹp đến mức khác hẳn trước kia.

 

Những người còn lại giống như ông ta, đều có chút ngạc nhiên trước sự thay đổi của Mạnh Xán Nhiên, ngay cả mẹ Mạnh cũng sửng sốt. Mạnh Xán Nhiên là con gái của bà, bà hiểu rõ con bé nhất. Cô con gái này từ nhỏ đã xinh đẹp, xung quanh có rất nhiều người theo đuổi, nhưng trong giới này, cô cũng chỉ là người bình thường không có gì lạ, không mang lại cảm giác khác biệt gì với những cô tiểu thư nhà giàu xung quanh.

 

Nhưng Mạnh Xán Nhiên lúc này đang đi tới lại giống như ngôi sao sáng chói nhất trong số rất nhiều vì sao, lập tức thu hút ánh nhìn của người khác.

 

Phải chăng đây chính là hào quang ngôi sao được hình thành sau khi gia nhập làng giải trí? 

 

"Ông nội, đây là trà cháu mang đến cho ông." Kim Mê đưa trà trong tay ra. Lá trà mà Triệu Nghệ Nam dùng để làm quà vốn đã là loại cao cấp nhất rồi, cô còn đóng gói cho nó bằng bao bì đắt tiền nữa nên nhìn rất giống: "Cháu tưởng đây chỉ là bữa tối gia đình thôi, cũng không chuẩn bị gì quá đắt tiền, hy vọng ông nội sẽ không chê ạ."

 

Mạnh Hoài Sinh nhận rồi nhìn thoáng qua, biết ngay là lá trà ngon. Mạnh Thanh Châu thấy cô đã chuẩn bị sẵn trà từ trước nên cố tình đứng cạnh hỏi: “Chỉ mỗi em thôi à? Tạ Trì không có đến cùng sao?”

 

Sắc mặt Mạnh Hoài Sinh lập tức thay đổi, ông ta đưa lá trà cho dì đứng cạnh.

 

Mẹ Mạnh nhìn ra cửa một chút nhưng không thấy bóng Tạ Trì, bèn kéo nhẹ Kim Mê ra hỏi khẽ: “Không phải con nói là Tạ Trì sẽ đến cùng con sao?”

 

Kim Mê vỗ vỗ tay bà giống như đang trấn an, cô mỉm cười: “Công ty của Tạ Trì có cuộc họp nên khi nào xong anh ấy mới tới được, vừa rồi mới nhắn tin cho con xong.”

 

“À, tốt nhất là nên nói thật đi chứ lát nữa để bị mất mặt là không hay đâu.”

 

Kim Mê nghe thế bèn quay đầu lại, nhìn về phía Mạnh Thanh Châu đang nói rồi cười hỏi một câu: “À, anh đây là?”

 

Mạnh Thanh Châu: “...”

 

Mẹ Mạnh khẽ nói: “Đây là anh họ con đấy, con không nhận ra à?”

 

“À, thì ra là anh họ, em còn tưởng bậc cha chú nào chứ, đứng đây dạy bảo chỉ trỏ nãy giờ.”

Advertisement
';
Advertisement