Bá Chủ Là Tôi

Tạ Trì mặc kệ những lời phàn nàn của cô ở sau lưng, anh nhanh chóng rời khỏi phòng tập gym. Sau khi đi về phòng, anh mới khẽ thả lỏng được một chút.

 

Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Tạ Trì đi tới trước cửa phòng Kim Mê rồi gõ cửa.

 

Kim Mê cũng đã tắm xong và đang lau khô tóc, cô sửng sốt khi nhìn thấy Tạ Trì đứng ở ngoài cửa, cô nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới: “Anh đi ngủ sớm vậy sao? Anh không mang theo chăn gối qua à?"

 

"Không cần, tôi ngủ chiếc gối lần trước là được." Anh làm vậy là để đảm bảo mọi điều kiện đều y chang như lần trước nhưng câu nói này đối với Kim Mê mà nói thật khó để cô không suy nghĩ nhiều.

 

Chẳng lẽ thằng nhãi này là một tên biến thái gì đó à? Cố tình chạy đến đây để ngủ trên giường của cô?

 

"Tôi nói rõ trước nha, anh chỉ được ngủ thôi đó. Anh không được tự ý chạm vào bất cứ thứ gì trong phòng tôi."

 

“Ừm.” Tạ Trì trả lời rất nhanh gọn: “Cô cũng vậy.”

 

Kim Mê: "..."

 

Có thứ gì trong phòng của một người đàn ông đáng để cô chạm vào đâu chứ?

 

“Cũng không được làm chuyện kỳ quặc gì trên giường của tôi!” Kim Mê nghiêm khắc cảnh cáo anh.

 

Tạ Trì: "..."

 

Tuy rằng, anh cũng không muốn ngay lập tức nghe hiểu câu nói của cô nhưng đối với anh mà nói rất khó mà không hiểu được.

 

“Cô suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ muốn ngủ thôi.”

 

"Tốt nhất là anh nên như vậy, ngày mai về phòng tôi sẽ kiểm tra đó!" Đổi lại là mọi khi, cô sẽ không để cho một người đàn ông đến ngủ trên giường của mình nhưng người đàn ông này là Tạ Trì, anh thà hy sinh sắc đẹp của mình để cho cô sờ vào cơ bụng cũng phải đến phòng cô ngủ một đêm, chắc chắn phải có lý do nào đó khiến anh bắt buộc phải làm như vậy.

 

Dù anh không muốn tiết lộ nhưng cô vẫn sẵn sàng giúp đỡ anh. Cô quả thực là một người phụ nữ xinh đẹp và tốt bụng.

 

Sau khi sấy tóc xong, cô đã đổi phòng với Tạ Trì.

 

Rõ ràng là hai căn phòng có diện tích như nhau nhưng phong cách trang trí lại hoàn toàn khác nhau. Phòng của Kim Mê có tông màu trầm ấm, màu sắc phong phú và đồ đạc cũng nhiều, trông rất ấm cúng. Còn căn phòng của Tạ Trì lại có phong cách tối giản, đơn điệu, trông thật lạnh lẽo.

 

“Chậc! Chậc! Chậc!” Kim Mê tham quan một vòng quanh phòng, không kiềm chế được mà lắc đầu: “Sống trong căn phòng như thế này, khó trách sao ngày nào vẻ mặt của sếp Tạ cũng lạnh lùng.”

 

Nhưng chiếc giường trong căn phòng lại rất lớn, đến mức đủ để cô nằm lăn lộn trên đó. Cô nằm lên đó cảm nhận, cô cảm thấy bất ngờ khi nó còn thoải mái hơn cả chiếc giường của cô.

 

Bởi vì Tạ Trì mắc chứng khó ngủ nên giường ngủ phải được lựa chọn thật cẩn thận nên đương nhiên rất thoải mái. Chiếc giường không chỉ được các nhà thiết kế và chuyên gia tâm lý nổi tiếng đồng sáng tạo ra, mỗi đường cong ở góc giường đều có ý nghĩa, lý do của nó, thậm chí đến tấm nệm cũng là loại nệm thông minh được phát triển đặc biệt dành riêng cho những người mắc chứng mất ngủ. Chiếc nệm có thể tự cài đặt các thông số và ghi lại các thông số, hiển thị biểu đồ của giấc ngủ vào mỗi đêm.

 

Nhưng Tạ Trì vẫn mất ngủ, không sót một lần nào.

 

Tối nay, cuối cùng Kim Mê cũng đã giúp những món đồ này chứng minh được chức năng của mình, lúc cô vừa mới nằm lên đó còn định sẽ nghịch điện thoại một lúc nhưng vừa cầm chiếc điện thoại trên tay, cô đã cảm thấy buồn ngủ rồi ngủ thiếp đi mất.

 

Còn Tạ Trì ở trong phòng Kim Mê lại không được may mắn như vậy, anh không thể hiểu được tại sao mọi thứ đều giống như ngày hôm đó cả mà hôm nay anh lại không thể ngủ được nữa?

 

Chẳng lẽ là do anh mong muốn ngủ vô giấc quá nên khiến cho tâm không thể tịnh được sao? 

 

Anh nhắm mắt lại, ép buộc mình phải thả lỏng, không nghĩ ngợi nhưng vẫn không khác gì mọi khi anh đi ngủ, thậm chí còn bởi vì lạ giường mà anh ngủ còn không thoải mái bằng ngủ trong phòng của chính mình nữa.

 

Anh cau mày lại, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng hoang đường. So với ngày hôm đó, đêm nay dường như thiếu đi cái gì đó.

 

Đêm đó, Mạnh Xán Nhiên đã ngủ bên cạnh anh.

 

Ý nghĩ này khiến Tạ Trì lập tức mở mắt ra, trong mắt anh không hề có chút buồn ngủ nào.

 

Anh cứ mở mắt như vậy rất lâu trong đêm, cuối cùng cũng ngồi dậy.

 

Anh quyết định đi kiểm chứng sự suy đoán của mình.

 

Tạ Trì trở về phòng mình, Kim Mê đang ngủ rất say trên giường, trông giống y hệt như hai lần trước đó vậy.

 

Cô quả thực không biết lạ giường nhỉ!

 

Chiếc giường trong phòng tuy rằng rất lớn nhưng cô cũng chỉ chiếm một diện tích nhỏ trên đó, không gian vẫn còn đủ rộng để Tạ Trì ngủ. Anh đã mất ngủ trên chiếc giường này rất nhiều đêm rồi, điều duy nhất khác biệt là hôm nay trên giường có thêm một người nữa.

Advertisement
';
Advertisement