Kim Mê không biết rằng âm mưu của Ngô Thanh Thanh đã nhắm vào cô rồi. Hôm nay, sau khi diễn tập xong thì cô đã vui vẻ trở về nhà.
Hôm nay trước khi ra ngoài, Kim Mê đã nói với dì Chu rằng cô muốn ăn lẩu nên dì Chu đã ngay lập tức bắt tay vào việc chuẩn bị nguyên liệu cho món lẩu vào buổi tối.
Khi Kim Mê về đến nhà thì đã ngửi thấy mùi thơm của nồi lẩu rồi, cô nhanh chóng lên lầu thay bộ quần áo rồi ngồi vào bàn ăn. Trên bàn bày đầy các nguyên liệu, đều là những món Kim Mê yêu thích, cô chụp ảnh tất cả các món trên bàn rồi gửi cho Tạ Trì: “Tối nay ăn lẩu nè~”
Tạ Trì đang trên đường về nhà thì nghe thấy âm thanh thông báo tin nhắn, anh bật điện thoại lên xem, lông mày anh khẽ nhếch.
Với trực giác nhạy bén của mình, trợ lý đặc biệt Trần Giác đã ngay lập tức nắm bắt được biểu cảm thoáng qua của anh, anh ấy tỏ ra lo lắng hỏi: "Sao vậy sếp, trong công ty xảy ra chuyện gì à?"
Anh ấy biết rõ rằng hôm nay anh tan làm đúng giờ như vậy chắc chắn là sẽ có chuyện gì đó bất ngờ xảy ra!
Tạ Trì bình tĩnh nói: “Mạnh Xán Nhiên nói tối nay sẽ ăn lẩu.”
Trần Giác: "..."
Trong lòng Trần Giác sửng sốt, anh ấy biết rõ là trước kia sếp đều cố tình né thời gian dùng bữa với Mạnh Xán Nhiên, càng sẽ không chia sẻ với nhau việc buổi tối ăn gì! Bây giờ hai người họ đã trở thành mối quan hệ mà cả hai có thể chia sẻ về cuộc sống hàng ngày của mình một cách thản nhiên như vậy rồi sao?
Điều đáng sợ hơn là những gì xảy ra sau đó, anh ấy nhìn thấy sếp mình giơ điện thoại lên, bật camera lên rồi chĩa ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe chụp một tấm ảnh.
Con đường đi làm và về nhà này, họ không đi được mười nghìn lần thì cũng đã đi được một nghìn lần rồi, mà phong cảnh hôm nay không khác gì với mọi ngày cả nên thực sự không có gì đáng để sếp Tạ cố tình bật camera lên để chụp ảnh như vậy được!
Hơn nữa, có vẻ như anh còn bấm gửi tấm ảnh đó cho người khác nữa!
Cùng lúc đó, Kim Mê đã nhận được một tin nhắn từ Tạ Trì: "Sắp đến rồi."
Cô mở bức ảnh anh đã gửi rồi nhìn thoáng qua, đây chắc là bức ảnh được anh vô tình chụp trên đường tan làm về nhà. Cảnh vật trong bức ảnh không có gì nổi bật cả nhưng cảnh vật gần nhà thì Kim Mê lại rất quen thuộc, xem ra quả thực anh đã gần về đến nhà rồi.
"Mợ chủ, nước lèo của nồi lẩu đã chuẩn bị xong rồi, mợ muốn ăn ngay bây giờ chưa?" Dì Chu bước từ trong bếp ra hỏi Kim Mê.
Kim Mê lắc đầu rồi đặt điện thoại lên bàn: “Tạ Trì sắp về nhà rồi, đợi anh ấy về rồi mới cùng ăn vậy.”
"Được." Dì Chu thầm vui mừng trong lòng, xem ra sau khi cậu chủ và mợ chủ ngủ với nhau thì tình cảm của họ thật sự đã tăng lên rất nhiều rồi.
Không lâu sau đó, Tạ Trì đã về đến nhà, Gia Quả là người đầu tiên phát hiện ra mùi của anh, nó ngay lập tức vẫy đuôi chạy ra đón anh. Thấy vậy, Tạ Trì cúi xuống vuốt người nó, sau đó cởi chiếc áo vest khoác bên ngoài ra, đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn.
Quản gia giúp dì Chu bưng nồi nước lèo đặt lên bàn, sau đó điều chỉnh nhiệt độ của bếp điện từ về mức lửa vừa: “Nước lèo đã sôi rồi, có thể trực tiếp bỏ đồ ăn vào rồi.”
“Được!” Kim Mê cầm vài đĩa đồ ăn được đặt gần tay mình lên rồi cẩn thận đổ vào nồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tạ Trì chỉ mặc trên người một chiếc áo sơ mi, anh xắn tay áo lên từng chút một rồi đắp thức ăn bỏ vào nồi: “Cô muốn ăn lẩu thì ra ngoài ăn chẳng phải sẽ tiện hơn sao?”
Kim Mê bỏ đồ ăn vào nồi xong thì đưa hai tay lên ôm mặt háo hức chờ đợi: “Ăn lẩu cần có nhiều người ăn cùng mới ngon. Tôi lại không có nhiều bạn, chỉ có thể rủ chị Nam đi thôi. Nhưng mà cô ấy là quản lý của tôi nên chỉ biết quản tôi, này không cho ăn, kia lại không cho ăn."
"..." Anh hiểu rồi, vậy ra anh chỉ là một người ăn cùng mà thôi.
Gia Quả hưng phấn chạy vòng quanh bàn. Đây là lần đầu tiên trong đời, nó nhìn thấy món lẩu, tuy rằng không biết đây là cái gì nhưng cứ ăn trước đã, chắc chắn không sai vào đâu được.
Tạ Trì phát hiện nó muốn ăn vụng nên gọi quản gia đến đưa nó đi.
Gia Quả đã bị đưa đi rất xa rồi mà họ vẫn còn nghe được tiếng rên rỉ của nó.
Kim Mê gắp miếng thịt đã được nấu chín, cho vào bát gia vị mà mình đã chuẩn bị từ trước: “Mặc dù đôi khi cảm thấy ghen tị với loài chó thật nhưng vào những lúc như thế này thì tôi nghĩ vẫn nên làm người thì tốt hơn.”
Tạ Trì: "..."