Bá Chủ Là Tôi

Tạ Sơ Thời không ngờ mình nói nhiều như vậy mà trong lòng người phụ nữ này vẫn chỉ có chuyện so bì hơn thua.

 

“Cháu rất tán thưởng phần diễn của thím, nói thật, chúng cháu khó mà thấy lo lắng về màn thi đấu sắp diễn ra.” Tạ Sơ Thời thuận theo lời cô để đốp lại một cái, không nể mặt thím út là cô chút nào.

 

Kim Mê mím môi mỉm cười, cũng bắt đầu đáp trả: “Rất chờ mong lát nữa được nhìn thấy vẻ mặt của cậu khi thua trận tranh tài này.”

 

Tạ Sơ Thời thấy cô tự tin như vậy thì dường như chợt nhớ đến chuyện gì đó: “Chắc không phải thím mua chuộc chú út của cháu, để chú ấy bảo đảm thím thắng đấy chứ? Lúc thím ra mắt cũng dùng chiêu trò như vậy.”

 

Kim Mê: “...”

 

Quả nhiên trong cuộc đời chỉ cần có một vết nhơ thôi, trong tương lai sẽ bị người khác lôi ra châm biếm hết lần này đến lần khác.

 

“Cô Mạnh, tôi đến trang điểm cho cô.” Thợ trang điểm phụ trách Mạnh Xán Nhiên đi đến, nhìn thấy Tạ Sơ Thời cũng đứng trong phòng thì ngẩn người.

 

Chuyện tỏ tình với Thẩm Thịnh Tinh trước mặt mọi người của Mạnh Xán Nhiên đã từng gây ấn tượng rất lớn với cô ấy, bây giờ Tạ Sơ Thời lại… Cậu chàng vừa mới tròn mười tám tuổi thôi mà, cô Mạnh sẽ không ra tay với cậu chàng đâu nhỉ!

 

“Tôi đến tìm cô Mạnh để gửi lời thách đấu.” Tạ Sơ Thời cười cười với mấy cô ấy, vẫy tay đi ra ngoài: “Vậy lát nữa chúng ta gặp nhau trên sân khấu vậy.”

 

Sau khi cậu ta đi, cuối cùng thợ trang điểm cũng tỉnh táo trở lại, cầm hộp đựng đồ trang điểm đi đến chỗ Mạnh Xán Nhiên. Hôm nay cảnh Mạnh Xán Nhiên phải diễn chính là một cảnh trong bộ phim dân quốc, kiểu trang điểm và kiểu tóc cũng phải đậm dấu ấn của thời đại đó.

 

[Nguyễn Nguyễn] là cảnh quay bắt đầu từ lúc nữ chính còn đi học trở đi nhưng trích đoạn được chọn lại là cảnh một khoảng thời gian sau khi nữ chính lấy chồng, khi đó cô ấy đã trút bỏ vẻ ngây ngô của thời bút mực, cách ăn mặc cũng ra dáng bà chủ nhà giàu.

 

Sau khi trang điểm, hóa trang cho Mạnh Xán Nhiên dựa theo trong kịch bản nguyên tác xong, thợ trang điểm nhìn cô gái trong gương, trong khoảnh khắc chợt cảm thấy người trong gương còn có vẻ hấp dẫn, có thần hơn cả bản gốc.

 

Giờ tay nghề của cô ấy đã điêu luyện như vậy rồi sao? Cô ấy lấy làm kiêu ngạo.

 

“Cô Mạnh, cô nhìn xem, có chỗ nào cô vẫn chưa được hài lòng nữa không?” Cô ấy đứng sau lưng Kim Mễ hỏi cô.

 

Kim Mễ quản sát hình ảnh phản chiếu mình trong gương một lúc lâu, sau đó gật đầu: “Cũng không tệ lắm, trông rất đẹp.”

 

“Chủ yếu vẫn là do nền da của cô tốt.” Thợ trang điểm thuận mồm nịnh hót một câu: “Trang phục vừa nãy đã chuẩn bị xong, cô có thể đi thay rồi.”

 

“Được.”

 

Sau khi trao đổi với người thuộc ekip chương trình xong, Triệu Nghệ Nam lại ở bên ngoài xem màn diễn tập của người khác một lúc, cuối cùng cũng chịu quay lại. Ai ngờ đi được nửa đường cô ấy lại gặp phải Hồng Như, từ khi còn trẻ hai người đã không hợp nhau nhưng lúc Kim Mê nổi như cồn, Triệu Nghệ Nam là quản lý của cô nên dĩ nhiên trên Hồng Như một bậc. Bây giờ Hồng Như đã có công ty riêng của mình, còn nâng đỡ mấy idol trở nên nổi tiếng, hiển nhiên có tiếng trong giới giải trí hơn Triệu Nghệ Nam vắng bóng hai mươi năm.

 

Nay oan gia ngõ hẹp gặp nhau, thể nào Hồng Như cũng phải thể hiện khoe khoang một phen, đáp trả lại tất cả những sự chèn ép phải nhận trước đây.

 

“Ồ, đây không phải quản lý Triệu nức tiếng gần xa đó sao?” Hồng Như tiến lên phía trước, lên tiếng chào hỏi Triệu Nghệ Nam trước: “Đã bao lâu chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ? Chắc cũng phải hai mươi năm rồi đấy?”

 

Triệu Nghệ Nam nhìn cô ta cười cười, trong lòng Hồng Như đang nghĩ gì cô ấy biết rất rõ: “Cô chưa từng gặp tôi chứ tôi lại thường xuyên nhìn thấy cô, nghệ sĩ dưới trướng bà chủ Hồng vẫn không nổi tiếng bằng bản thân cô.”

 

Hồng Như: “...”

 

Hai mươi năm không gặp, quả nhiên Triệu Nghệ Nam vẫn khiến người ta ghét y như trong ấn tượng của cô ta.

 

“Nếu phải nói về nổi tiếng thì làm gì có ai sánh bằng Mạnh Xán Nhiên chứ.” Hồng Như nhìn Triệu Nghệ Nam nói, cũng cười một tiếng nói tiếp: “Có lần nào mà cô ta không bị ném đá dậy sóng cộng đồng mạng đâu? Cô nói cô xem, trước kia nhiều hạt giống tốt đứng xếp hàng để cô chọn như vậy, bây giờ lại chỉ có thể nhặt loại hàng như Mạnh Xán Nhiên. Ôi chao, thật sự là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây mà.”

 

“Nghệ sĩ dưới tay tôi cũng không đến lượt cô quan tâm, cô cứ quản lý tốt đám nghệ sĩ của bản thân cô là được.” Triệu Nghệ Nam lách qua người Hồng Như, đi thẳng về phía trước: “Cái cậu Tạ Sơ Thời kia vừa tốt nghiệp cấp ba đúng không, lát nữa thua thì đừng có khóc nhè trên sân khấu đấy.”

 

“... Cô vẫn nên lo hôm nay Mạnh Xán Nhiên lại bị chế giễu đến nỗi người qua đường cũng biết đi!” Cuối cùng vẫn là Hồng Như không giả vờ tiếp được trước, cô ta quay mặt về phía bóng lưng của Triệu Nghệ Nam gào to một tiếng.

 

Triệu Nghệ Nam không tiếp tục mất thời gian với cô ta nữa, cô ấy dứt khoát quay trở lại phòng hóa trang. Kim Mê đã thay đồ hóa trang xong, cô đang đứng trước gương chỉnh lại trang phục, lúc nhìn thấy Triệu Nghệ Nam đi vào, cô không nhịn được hỏi một câu: “Sao bây giờ chị mới quay lại? Em còn tưởng chị lạc đường trong đài truyền hình rồi nữa chứ.”

 

Triệu Nghệ Nam nghe thấy giọng nói nên nhìn về phía cô, có phần hơi ngỡ ngàng đến ngơ ngẩn, không thể ngờ Kim Mê sẽ ăn mặc như vậy, hơn nữa trông còn như kiểu nhân vật này không là gì so với cô vậy: “Tôi đi xem những người khác diễn tập như thế nào, trên đường về chạm mắt Hồng Như.”

Advertisement
';
Advertisement