Bá Chủ Là Tôi

Tạ Trì ở bên cạnh bèn cười nhạt, sau đó nhìn vào Kim Mê trên giường bệnh: “Người khác thì không nhớ ra nhưng lại nhớ Thẩm Thịnh Tinh.”

Kim Mê: “...”

Thực ra cũng đâu phải Kim Mê nhớ anh ta mà là cô đã học được cách lướt 5G thôi.

Cô và Tạ Trì đều chẳng nói năng gì cả nhưng Trần Giác lại bắt đầu hoảng sợ. Anh ấy vội vàng đổi chủ đề: “Cô Mạnh, thủ tục xuất viện đã hoàn tất rồi, cô hãy thu dọn một chút rồi về nhà với chúng tôi đi.”

Những lời này lại khiến Kim Mê khá ngạc nhiên. Cô quan sát Tạ Trì ở trước mắt mình mấy lần như thể không tin được: “Bọn tôi ở chung với nhau hả?”

Tạ Trì bình tĩnh nhìn Kim Mê. Ngày hôm đó, sau khi rời khỏi bệnh viện, vốn dĩ anh muốn xé bỏ [Đơn thỏa thuận ly hôn] kia. Nhưng mà trước khi xé nó, anh lại chú ý đến hai chữ “Kim Mê” ở phần ký tên.

Anh nhìn chăm chú vào hai chữ này một lúc, sau đó bỗng nhiên nhận ra điều gì đó. Khi về đến nhà, Tạ Trì lập tức lấy ra một tấm áp phích từ trong két sắt.

Đó là một tấm áp phích do Kim Mê tự tay ký tên. Trên tấm áp phích, cô mặc một chiếc váy dài màu vàng, dáng người thướt tha, xinh đẹp tuyệt trần.

Tấm áp phích đã được bảo vệ rất tốt, mặc dù đã hai mươi năm trôi qua nhưng nó vẫn không bị hư hại gì cả.

Tạ Trì đặt hai chữ ký lại với nhau, sau đó ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng.

Hai chữ ký này đúng là giống nhau như đúc.

Muốn bắt chước chữ ký của Kim Mê một cách giống hệt như thế cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Tạ Trì thực sự muốn nhìn xem, rốt cuộc Mạnh Xán Nhiên âm mưu lâu dài như vậy là muốn làm gì.

“Dù sao chúng ta cũng là một cặp vợ chồng trên danh nghĩa mà.” Tạ Trì trả lời với vẻ vô cảm.

Kim Mê không hề hay biết rằng: Năm trăm tập phim Kinh kịch quyền mưu đã diễn ra trong đầu anh rồi. Cô chỉ muốn nhanh chóng lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của mình mà thôi. Việc cô biến thành Mạnh Xán Nhiên là sự thật đã được thiết lập. Mặc dù Kim Mê không biết phần ý thức của Mạnh Xán Nhiên đã đi về đâu nhưng mà bây giờ, cô chỉ còn cách sống thật tốt cuộc đời của Mạnh Xán Nhiên thì mới có thể tìm được cơ hội điều tra rõ chân tướng của hai mươi năm trước.

Nếu trước đây Mạnh Xán Nhiên đã từng sống chung với Tạ Trì thì cô cứ tạm thời giữ nguyên hiện trạng để tránh gây thêm phiền phức.

Kim Mê không nói gì nữa, thu dọn đồ đạc ổn thỏa rồi cùng Tạ Trì rời khỏi bệnh viện.

Kim Mê vốn là người thành phố A, chẳng qua là thành phố này hầu như đã trải qua những thay đổi dữ dội trong hai mươi năm qua. Cô nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe và vẫn còn cảm giác khá mới lạ. Tạ Trì nhìn thấy ánh mắt của cô thì không khỏi cười khẩy trong lòng.

Chưa bàn tới chuyện khác, kỹ năng diễn xuất của Mạnh Xán Nhiên đã tiến bộ thật rồi. Những người mắng chửi cô trên mạng đã vu oan cho cô rồi.

Chiếc xe cuối cùng cũng chạy vào một khu biệt thự cao cấp. Mạnh Xán Nhiên và Tạ Trì đã sống ở đây sau khi kết hôn. Tuy nói là sống chung với nhau nhưng hai người họ cũng chẳng bao giờ ra vào cùng nhau. Ban đêm họ cũng không ngủ cùng phòng, thậm chí mối quan hệ của họ còn tệ hơn bạn bè cùng phòng thời đại học nữa.

“Cô còn nhớ mình ở phòng nào không?” Tạ Trì làm như vô tình hỏi một câu. Kim Mê mở miệng nhưng vẫn chưa kịp nói chuyện thì lại nghe Tạ Trì nói rằng: “Cô không nhớ cũng chẳng sao cả, để tôi nhờ dì Chu đưa cô lên.”

Kim Mê mỉm cười: “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Tạ Trì vừa dứt lời thì một loạt tiếng chó sủa phấn khích đã vang lên. Kim Mê nghe thấy tiếng động thì ngoảnh lại, để rồi trông thấy một chú chó Samoyed trắng như tuyết đang vui vẻ chạy tới.

“Gâu gâu!” Con chó vừa nhìn thấy Tạ Trì đã lập tức nhảy lên người anh một cách hưng phấn. Tạ Trì đùa với nó với những động tác thành thạo, vài sợi lông màu trắng nhanh chóng dính vào bộ âu phục vừa quý giá vừa đắt tiền.

Tạ Trì không hề để tâm tới việc bị dính lông chó, anh cũng chẳng bận tâm đến bộ đồ âu phục của mình. Nhưng mà ở bên cạnh, Kim Mê thấy vậy thì hết sức kinh ngạc.

Tạ Trì nhìn không giống một người biết nuôi chó chút nào. Khi con ch.ó cọ lông vào bộ âu phục của anh, cô đã thực sự toát mồ hôi thay cho nó.

Xin lỗi, quả thực cô có một số định kiến cứng nhắc ​​về Tạ Trì.

“Đây là con ch.ó do anh nuôi hả?” Kim Mê vẫn không kiềm chế được nên đã cất tiếng hỏi. Một người lúc nào cũng mặt lạnh như tiền mà lại nuôi được một thiên thần vui tươi* như thế này sao?

*Thiên thần tươi vui: Là biệt danh mà người ta thường dùng để gọi Samoyed, một giống chó tương đối ngoan ngoãn, lanh lợi, xinh đẹp và quý phái.

Người ta bảo thiếu cái gì thì bù cái nấy mà nhỉ?

Tạ Trì chỉ cho rằng Kim Mê lại đang diễn kịch, vậy nên anh chỉ vuốt ve con ch.ó và đáp lại với vẻ thờ ơ.

Samoyed nghe thấy giọng nói của Kim Mê thì liếc nhìn cô một thoáng, mang theo ý tứ thăm dò và cảnh giác. Kim Mê bị con ch.ó nhìn như vậy nên trong lòng hơi ngứa ngáy. Cô vừa mỉm cười vừa vươn tay ra, muốn chạm vào nó: “Samoyed à…”

Dì Chu ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này thì hốt hoảng, vội vàng ngăn cô lại: “Mợ chủ cẩn thận, kẻo lại bị Gia Quả làm mợ bị thương lần nữa đấy.”

Advertisement
';
Advertisement