Sao nữ khác ra sao anh không biết, nhưng còn Mạnh Xán Nhiên thì ăn như hạm vậy.
Thật ra chính bản thân Kim Mê cũng thấy hơi tội lỗi vì đã ăn quá nhiều vào buổi tối như vậy, thế nên tối hôm ấy cô đã tự giác tập thể dục thêm nửa tiếng nữa. Trước kia chị Nam luôn ở bên để đốc thúc cô, còn bây giờ cô chỉ có thể tự quản lý bản thân mà thôi!
Cô đã trưởng thành rồi.
Ăn tiệc mừng BBQ xong, kế đến chính là giải quyết chuyện biệt thự Kim Hải.
Khu biệt thự này được thi công cách đây hai mươi năm về trước. Lúc ấy, mục đích chính của chủ thầu khi chọn xây tại nơi khá xa trung tâm thành phố là để có bầu không khí yên tĩnh. Nhưng sau hai mươi năm phát triển, địa bàn thành phố ngày một mở rộng, vị trí của biệt thự Kim Hải cũng nghiễm nhiên trở thành khu vực sầm uất của thành phố.
Nó cực kỳ gần trung tâm thương mại náo nhiệt, nhưng toàn bộ khu biệt thự lại trồng rất nhiều cây xanh, khiến tổng thể trông nó hệt một viên ngọc phỉ thúy tại thành phố lớn này vậy.
Không thể không công nhận rằng gia đình bác cả rất biết cách chọn. Tính đến thời điểm hiện tại, giá trị của căn biệt thự này đã vượt xa so với giá của thời hai mươi năm trước, nhiều nhà giàu mới nổi muốn mua bằng một số tiền lớn nhưng không một ai chịu bán.
Lúc Kim Mê dẫn người đến cổng biệt thự, hai đứa nhóc đang chơi đùa trong vườn hoa. Bác cả của Kim Mê có tổng cộng hai người con trai, sau này hai người con ấy lấy vợ thì mỗi người sinh một bé gái và một bé trai. Bây giờ cả tám thành viên trong gia đình đều sống tại căn biệt thự này, xem luôn nơi này là nhà mình.
Cô nhoẻn môi cười, tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ bước ra từ trong nhà. Nhìn mặt thì đây có lẽ là vợ của anh họ hai. Trước kia hai người không thường tiếp xúc với nhau, chỉ gặp nhau một lần vào ngày lễ, Tết.
"Mấy người là ai?" Cảnh Kim Mê dẫn một đoàn người ăn mặc giống vệ sĩ đứng ngay ngoài cổng thật sự nổi bật cực kỳ, bởi vậy người chị dâu họ đứng hàng thứ hai này chú ý tới họ ngay.
Hôm nay Kim Mê không đội mũ và khẩu trang nhưng vẫn đeo kính râm bản to. Cô khẽ nhoẻn đôi môi đỏ mọng, cất bước vào nhà: "Chào cô, tôi là chủ nhân của căn biệt thự này, hôm nay tôi sang đây để xem nhà."
Chị dâu lộ rõ vẻ ngỡ ngàng trên mặt mình, chị ta ngạc nhiên nhìn cô: "Cô là chủ nhà ư? Đừng đùa, rõ ràng căn nhà này là của chú út tôi mà!"
Kim Mê hơi ngẩng đầu, mỉm cười thông báo với chị ta: "Họ đã bán căn nhà này cho tôi rồi."
"Cái gì? Không thể nào!"
Kim Mê đưa tay sang bên cạnh, một ông anh mặc com-lê đen nhanh chóng đưa một bản hợp đồng vào tay cô: "Hợp đồng cũng ký rồi, thủ tục sang tên cũng làm rồi, có thể phải phiền các cô dọn ra khỏi đây trong thời gian ngắn nhất."
Người chị dâu họ đứng hàng hai này càng bàng hoàng hơn nữa. Chị ta vươn tay tới, toan giật lấy hợp đồng trên tay cô nhưng Kim Mê đã nhanh tay rút về, cười với chị ta: "Không thì chúng ta vào nhà bàn bạc đi, sẵn tiện tôi xem nhà luôn."
Nói xong câu ấy, cô không chờ có sự đồng ý của chị dâu họ mà đã dẫn người vào nhà. Thấy vậy, chị dâu vội vàng gọi những người khác trong nhà, đến bác gái cả cũng có mặt.
"Mấy người quay làm gì vậy?" Anh họ cả của Kim Mê thấy họ cứ cầm điện thoại quay phim mãi thì lập tức lên tiếng ngăn cản: "Không được quay!"
Kim Mê nhìn anh ta, kiên nhẫn cười bảo: "Ngại quá, hôm nay chúng tôi tới đây để xem nhà, đương nhiên phải quay, chụp chỗ này chỗ kia rồi. Theo như những gì tôi được biết, các anh chỉ ở nhờ tại đây thôi mà đúng không? Chủ nhà đã bán căn nhà này cho tôi rồi, theo lý mà nói, bây giờ tôi chính là chủ nhân của căn biệt thự này."
Cô mới dứt câu thì bác gái cả cũng đã gọi điện xong ra bước ra từ đằng sau. Anh họ cả kéo bà ta lại, hỏi ngay: "Mẹ, thím nói sao?"
Sắc mặt của bác gái cả vô cùng khó coi: "Đúng là họ đã bán nhà thật rồi."