Bá Chủ Là Tôi

Thật không ngờ cô lại thấy cửa mở, cô rón rén bước tới, nhìn vào trong, thấy trong phòng khách chất đống rất nhiều đồ đạc, hình như là dồn hết đồ từ các phòng khác ra ngoài này để sửa sang.

Kim Mê nhìn trước ngó sau một lát, thấy không có có ai cả, cô cất bước đi vào nhà. Bố cục trong nhà không thay đổi là bao, chỉ có một vài món đồ đã được thay mới, Kim Mê nhìn quanh một vòng, không tìm thấy chiếc két sắt đựng vàng của mình trong tủ quần áo ở phòng ngủ, trái lại, cô lại phát hiện ra một chiếc hộp màu hồng.

Đây là một chiếc hộp có khóa mật mã mà cô cố ý mua để cất lưu bút của bạn bè và nhật ký của bản thân, ngoài ra còn có thư và thiệp mà fan hâm mộ viết cho cô.

Không ngờ mẹ cô vẫn còn lưu giữ chiếc hộp này.

Kim Mê nhất thời xúc động, mở hộp ra, ngón tay bất giác ấn mã mở khóa, khóa hộp kêu rắc một tiếng rồi mở ra.

Trước đây, để bảo vệ những thư từ, sổ sách này, Kim Mê đã mua không ít túi nilon bọc chúng lại, xem ra lớp bảo vệ này cũng khá hữu ích, giấy viết thư và thiệp đều chưa bị ố màu.

Cô tháo kính râm và mũ ra, mở một bức thư ra xem, bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên ngay bên cạnh: “Miểu Miểu, con đấy à?”

Giọng nói đó có phần run run như thể không dám tin đây là thật, Kim Mê thoáng sửng sốt rồi ngẩng đầu lên, trông thấy mẹ cô, Phan Tuệ Chân.

Mẹ cô đã già đi rất nhiều so với trong ký ức của cô, tóc bà ấy đã điểm bạc, quãng thời gian hai mươi năm lưu lại trên người bà ấy những dấu vết chẳng thể xóa nhòa.

Kim Mê bất giác thấy mũi mình cay sè, cô nhìn bà ấy, buột miệng gọi một tiếng “mẹ”.

Chính cô cũng không ý thức được mình vừa nói gì nhưng khóe mi Phan Tuệ lại đỏ hoe, nước mắt trào ra: “Đúng là Miểu Miểu đã về rồi phải không con?”

Kim Mê thấy mẹ mình khóc, cô cũng không cầm nổi nước mắt, bước tới, ôm lấy bà ấy, hai mẹ con cùng nhau khóc: “Mẹ, hu hu hu hu, con rất nhớ mẹ.”

Công nhân thi công đứng ở cửa ra vào: “...”

Vừa rồi bọn họ đi lên trên tầng kiểm tra xem chỗ nào bị rỉ nước thì sửa lại, vốn định quay lại xem có còn sót chỗ nào nữa không, không ngờ lại thấy cảnh này.

“Thưa, dì Phan, tôi thấy hình như đã hết chỗ rỉ nước rồi, vậy tôi qua nhà khác nhé.” Công nhân lúng túng xen ngang.

Phan Tuệ Chân lau nước mắt ở khóe mi, nói với người đó: “Vâng thưa anh, làm phiền anh rồi.”

“Không có gì, không có gì.” Người công nhân nhanh chân đi khỏi, còn chu đáo khép cửa lại giúp hai mẹ con họ, lúc này tới lượt Kim Mê ngồi trong nhà cảm thấy lúng túng.

Vừa rồi nhất thời xúc động, giờ cả hai mẹ con đều đã bình tĩnh lại rồi, cô biết giải thích tất cả những chuyện này như thế nào đây?

Kim Mê cố gắng động não, cô sợ mẹ mình tỉnh táo lại sẽ đưa cô tới đồn cảnh sát của khu này. Cô còn chưa nghĩ ra được ý tưởng nào hay thì mẹ cô đã cởi khẩu trang của cô ra, vừa nhìn thấy mặt cô đã đỏ hoe khóe mắt: “Mặc dù ngoại hình của con đã thay đổi nhưng mẹ biết chắc con là Miểu Miểu của mẹ, chỉ có con mới biết mật mã của chiếc hộp này thôi.”

Vừa rồi cô ngồi đó xem thư, mặc dù đeo khẩu trang nhưng dáng vẻ vẫn giống hệt Kim Mê trong trí nhớ của Phan Tuệ Chân.

Kim Mê nghe bà ấy nói vậy, tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại bỗng chốc lại trở nên xúc động, chuyện ly kỳ như vậy mà mẹ cô lại có thể nói ra đương nhiên như thế, tất cả đều vì quá nhớ thương cô.

“Mẹ…” Cô ôm chầm lấy Phan Tuệ Chân, òa khóc như hai mươi năm trước.

Lúc mất, cô chỉ mới hai mươi ba tuổi, cô cũng chỉ là một cô gái trẻ, bị ấm ức là muốn về nhà với mẹ.

Giữa tiếng khóc đứt quãng của hai người, Phan Tuệ Chân hỏi rõ ràng đầu đuôi mọi việc: “Vậy là từ lúc tỉnh lại con đã như thế này rồi sao?”

“Dạ vâng, con cũng không hiểu nổi là tại sao, có lẽ là ông trời muốn cho con một cơ hội để giải oan.” Kim Mê khịt mũi một tiếng, cầm khăn giấy chùi nước mắt.

“Miểu Miểu của mẹ phải chịu ấm ức rồi.” Miểu Miểu là tên ngày nhỏ của Kim Mê, Phan Tuệ Chân vẫn luôn gọi cô như vậy: “Con nói là con về nhà để lấy vàng à?”

Advertisement
';
Advertisement