Kim Mê ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu chị thích hiểu như vậy thì cũng được.”
Giọng Vương Đông Ni lộ rõ sự bực tức: “Được, cô là cô cả nhà họ Mạnh mà, tôi muốn xem xem chấm dứt hợp đồng rồi thì cô sẽ làm thế nào để lên như diều gặp gió.”
Có lẽ Kim Mê đã chọc giận Vương Đông Ni thật nên thỏa thuận chấm dứt hợp đồng nhanh chóng được gửi cho cô. Kim Mê ngồi trước máy tính xem qua một lượt, số phí bồi thường vi phạm hợp đồng mà cô phải trả cho công ty được in đậm.
“Mười triệu? Thế mà chị cũng dám nói ra à, sao chị không đi ăn cướp đi?” Kim Mê gọi điện cho Vương Đông Ni, giọng điệu chẳng hề vui vẻ hơn Vương Đông Ni ban nãy là bao: “Sau khi ký hợp đồng, chẳng những tôi không kiếm được đồng nào mà còn lỗ mất mười triệu trả cho chị à?”
Vương Đông Ni nói: “Chuyện này là do tự cô đề nghị đơn phương chấm dứt hợp đồng, nếu cô không phục thì cứ việc đ.â.m đơn kiện thử xem.”
Kim Mê “ồ” một tiếng: “Chị cố ý đưa ra một thỏa thuận với mức giá vô lý, sau đó dùng cách kiện tụng để trì hoãn thời gian của tôi chứ gì?”
Trong những năm tháng cô lăn lộn ở giới giải trí, làm gì có chiêu trò nào mà cô chưa từng thấy? Việc kiện tụng có nhanh cũng phải sáu tháng, một năm mới có phán quyết, trong thời gian đó, cô hầu như không thể làm được bất kỳ việc gì. Nghệ sĩ không thể lãng phí nhiều thời gian như vậy, trong khi công ty lại chẳng hề tổn thất gì, rõ ràng là công ty cố ý xử đẹp cô.
Vương Đông Ni cười nói: “Không muốn kiện thì bồi thường mười triệu là được, đâu phải nhà họ Mạnh của cô không trả nổi chừng ấy tiền đâu.”
“...” Có trả nổi cũng không thể để cô vớ bở như vậy được! Kim Mê thở hắt ra một hơi, cầm điện thoại, nhếch môi cười: “Chị vẫn còn biết tôi là người nhà họ Mạnh là tốt rồi, đương nhiên nhà họ Mạnh chúng tôi dư sức trả mười triệu nhưng tôi dám đưa cho chị số tiền ấy thì liệu chị có dám nhận không?”
Vương Đông Ni nhíu mày, thôi cười: “Cô có ý gì?”
Kim Mê nghe giọng điệu của Vương Đông Ni là biết ngay cô ta đã chột dạ, cô cười, nói với người bên đầu bên kia: “Sang Địch chẳng qua chỉ là một công ty nhỏ thôi, hiện tại, nghệ sĩ nổi tiếng nhất của các chị chính là Trịnh Mỹ Việt, ồ, hiện tại cô ta còn đang mắc kẹt trên hot search, chẳng biết có thể tai qua nạn khỏi được hay không. Lúc này, chị chọc tới Mạnh Thị có thực là một quyết định sáng suốt không? Tôi vốn nghĩ dù sao mọi người cũng từng có duyên quen biết nhau nên không muốn khiến chuyện trở nên căng thẳng quá mức nhưng chị đã mở miệng ra hét giá tận mười triệu rồi thì...”
Kim Mê nói đến đây, cười gằn một tiếng: “Tôi có thể cho chị nhiều hơn thế nữa nhưng sau này chủ của Sang Địch sẽ đổi thành họ Mạnh.”
Vương Đông Ni im lặng một hồi lâu mới mở miệng nói: “Để tôi bảo phòng pháp chế soạn một bản thỏa thuận mới gửi cho cô.”
Nói xong, Vương Đông Ni cúp luôn điện thoại, Kim Mê ngồi dựa người vào sô pha, thở dài một tiếng. Mặc dù cô chưa từng gặp người nhà họ Mạnh bao giờ nhưng tên tuổi của bọn họ quả là hữu ích.
Cảm ơn mấy người nhé.
Bản thỏa thuận lần này mất nhiều thời gian hơn mới được gửi cho cô nhưng mức tiền bồi thường thì đã hợp lý hơn trước nhiều.
“Một triệu bốn trăm hai mươi ngàn, có chẵn có lẻ, đẹp thật.” Kim Mê chấp nhận con số này, cô lấy điện thoại ra kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng của mình.
Thật không ngờ, cô đường đường là cô cả nhà họ Mạnh, vậy mà thẻ ngân hàng chỉ có mỗi hơn hai trăm ngàn! Thậm chí chẳng đủ để cô trả số lẻ!
“Thật thái quá, quá vô lý.” Kim Mê thực sự không ngờ rằng Mạnh Xán Nhiên chỉ có một chút tiền như vậy, có lẽ với người bình thường thì hai trăm ngàn cũng đã là khá nhiều rồi nhưng đối với các cậu ấm cô chiêu nhà giàu thì chừng ấy tiền còn chẳng đủ để mua một cái túi! Cô hết sạch tiền tiêu rồi!
Cô cẩn thận kiểm tra lại một lượt, cộng hết các thẻ linh tinh của Mạnh Xán Nhiên lại cũng chỉ miễn cưỡng gom được ba trăm hai mươi ngàn.
Còn thiếu một triệu một trăm ngàn nữa, chẳng lẽ đây là lời nhắc nhở cô gọi 110 hay sao?:)
*Trong truyện có những biểu cảm là tác giả viết, không phải nhóm dịch tự ý chèn vào.
Kim Mê nằm vật ra sô pha, thở dài một tiếng.
Nếu như cô hỏi xin nhà họ Mạnh, liệu nhà họ Mạnh có cho cô tiền không?
Cô tỉnh lại lâu vậy rồi nhưng chưa từng gặp người nhà họ Mạnh một lần nào, thú thực cô hơi sợ khi phải tiếp xúc với bọn họ, dù sao cô cũng biết mình không phải là Mạnh Xán Nhiên nên không khỏi hơi chột dạ.