Bá Chủ Là Tôi

“…” Nên nói hay không nói đây, hai người này không hổ là vợ chồng, tức giận là đều không ăn bữa sáng luôn!

 

Trần Giác lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm được tên Mạnh Xán Nhiên trong danh bạ rồi gọi điện cho cô.

 

Kim Mê đang ngồi giận dỗi ở trên xe của tài xế Lý.

 

Cô không hiểu nổi, lời cô nói có vấn đề gì sao, dựa vào cái gì Tạ Trì lại tức giận như vậy? Cái c.h.ế.t của cô không rõ ràng thì người tức giận nhất nên là cô mới phải chứ!

 

Kim Mê đang nghĩ đến đây thì Trần Giác gọi điện thoại đến, lúc này cô đang “giận cá c.h.é.m thớt, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng” nên cũng không muốn nhìn thấy tên của Trần Giác, cô trực tiếp tắt luôn điện thoại đi.

 

Trợ lý Trần rất kiên trì, sau khi Kim Mê tắt điện thoại thì lại lập tức gọi cuộc điện thoại thứ hai cho cô.

 

Kim Mê vẫn cúp máy sau vài giây.

 

Trần Giác thông minh ra, dứt khoát đổi thành gửi tin nhắn cho Kim Mê: “Cô Mạnh, mặc dù tôi không biết cô với sếp Tạ cãi nhau vì chuyện gì, nhưng anh ấy đã như thế rồi thì cô nhường anh ấy một chút đi.”

 

“...” Tại sao cô lại phải nhường Tạ Trì chứ! Anh bị thương phải nằm trên giường, còn không phải do tự anh chuốc lấy hay sao!

 

Trợ lý Trần: “Tôi biết cô đang giận nhưng tức giận dễ bị nghẹn lắm, chúng ta làm người vẫn nên nghĩ thoáng một chút.”

 

Kim Mê: “...”

 

Vậy mà trợ lý Trần lại rất biết khuyên người khác.

 

Trợ lý Trần: “Tôi thay mặt sếp Tạ xin lỗi cô một tiếng, chính anh ấy cũng tức giận đến mức không thoải mái còn gì, ngay cả bữa sáng cũng không ăn luôn. Nếu cô hết giận rồi thì giúp tôi khuyên nhủ anh ấy đi [đáng thương]. Sức khỏe bây giờ của sếp tôi không ăn cơm là không được đâu [đáng thương].”

 

Kim Mê thấy Tạ Trì không ăn sáng thì thật sự cũng mềm lòng một chút, nhưng cô rất nhanh đã nhớ lại lúc mình rời khỏi phòng của Tạ Trì đã để lại lời tuyên bố hùng hồn: “Sếp của các anh nói rồi, chuyện của anh ấy không liên quan gì tới tôi, tôi không cần phải quan tâm đến chuyện của anh ấy. Vô cùng xin lỗi anh nhưng tôi không giúp anh được đâu [mỉm cười].”

 

Trần Giác: “...”

 

Tạ Trì không hổ là sếp của bọn họ, sếp đã tự lấy đá đập chân mình rồi.

 

Trần Giác không làm phiền cô nữa, Kim Mê ngồi trên xe tức giận thêm một lúc rồi gửi tin nhắn cho trợ lý Tiểu Châu, bảo cô ấy đợi chút nữa thì nhân tiện mang bữa sáng đến cho cô.

 

Mặc dù hôm nay Kim Mê cãi nhau với Tạ Trì một trận nhưng cô cũng có chút thu hoạch ngoài ý muốn, bởi vì Kim Mê đã biết chuyện năm đó rất có thể không tránh được liên quan đến nhà họ Vương.

 

Chỉ là Kim Mê với hai anh em nhà họ Vương kia chỉ tiếp xúc qua một lần ở trên du thuyền, mặc dù lúc ấy cô không thích hai người này, nhưng cô cũng nể mặt bọn họ và đi ăn cơm cùng rồi mà. Chắc không thể bởi vì cô rời đi giữa chừng nên bọn họ ghim trong lòng rồi sát hại cô để thỏa mãn bản thân đó chứ?

 

Chuyện này cũng quá bất thường rồi, chắc chắn còn có chi tiết nào đó đã bị cô bỏ qua mất.

 

Còn cả cái người tên Đặng Chấn Văn kia, lần đầu tiên Kim Mê nghe nói đến cái tên này. Nhưng cô phán đoán từ cuộc nói chuyện của Tạ Trì với cảnh sát thì người này là người quan trọng nhất, khả năng là trong tay anh ta nắm giữ chứng cứ phạm tội của hai anh em nhà họ Vương.

 

Cô nghĩ tới người đàn ông lạ mặt lẻn vào nhà mình lúc ấy, người kia liệu có phải là Đặng Chấn Văn mà bọn họ nói hay không?

 

Lúc này Kim Mê thấy hơi hối hận, cô không nên vội vàng cãi nhau với Tạ Trì như vậy, ít nhất cô cũng nên đợi sau khi hỏi rõ ràng thông tin của Đặng Chấn Văn rồi mới cãi nhau với anh!

 

Là do cô chưa suy nghĩ thấu đáo.

 

Nhưng hiện tại mọi chuyện đã như vậy rồi, kể cả bây giờ cô có mặt dày đi tìm Tạ Trì thì cũng không chắc là anh sẽ đồng ý nói mọi chuyện cho cô.

 

Kim Mê với Tạ Trì cứ như thế mà chiến tranh lạnh, một lần chiến tranh lạnh đã là hai ngày.

Advertisement
';
Advertisement