"Tiểu Thanh Thanh, cậu ấn tượng Phong Dực nhà tớ xấu đến như vậy hả?"
"Tớ chỉ là đang bất ngờ thôi. Lạc Lạc, cậu xem ra còn nhanh hơn tớ nha."
"Cậu và Lâm Khải sắp đám cưới rồi mà."
"Nhưng tốc độ cũng không nhanh như nhà cậu nha. Tớ và Lâm Khải cũng 2 năm rồi, cậu và họ Phong kia chỉ vừa hơn nửa năm. Nói xem, có phải có ấy ấy rồi không?"
"Ấy ấy cái gì chứ?" Cô đỏ mặt.
"Nếu không sao lại nhanh vậy?"
"Là anh ấy muốn, anh ấy muốn làm cha rồi."
"Bingo, tớ đúng."
"Nhưng tớ chưa có nha."
"Haiz, thấy tớ tiên tri hay chưa hả? Tớ nói cậu kết hôn trước sẽ kết hôn trước."
Trầm Giai Lạc bật cười nhìn cô bạn mình thao thao bất tuyệt. Đúng là nhanh thật, nhanh hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Mới lúc cô về đến giờ đã hơn nửa năm rồi, cũng đã lấy chồng rồi.
Tối đó, hắn bắt cô ăn vận thật sang trọng, xinh đẹp, đưa cô đến một nhà hàng lớn nhất thành phố. Dưới ánh nến sáng mờ ảo tuyệt diệu, hắn dịu dàng nhìn cô. Cô gái này đã là của hắn, của hắn mãi mãi. Khẽ nâng tay cô lên, hắn hôn lên đó, trong ánh mắt hắn tràn đầy sự đê mê trầm luân.
Chợt hắn quỳ một gối xuống, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp tinh xảo rồi mở ra. Chiếc nhẫn này là do hắn chính tay thiết kế, dùng những người thợ bậc nhất tạo ra độc nhất vô nhị dành riêng cho cô gái của hắn. Tia sáng mờ ảo khúc xạ vào viên kim cương trên chiếc nhẫn khiến nó càng thêm cao quý.
"Giai Lạc, kể từ khi em va vào lòng anh ở hộp đêm ngày hôm đó, anh đã không thể quên được em. Chính anh cũng rất bất ngờ khi em lại chính là người của tập đoàn anh. Khi lần thứ hai gặp lại em ở phòng họp, khi nghe thấy em giới thiệu bản thân em, anh đã nhận ra mình sẽ không buông tay em. Rất buồn vì thời gian đó đã làm em yêu anh trong sự hiểu nhầm tai hại. Giai Lạc, em là cô gái đầu tiên anh nguyện từ bỏ tôn nghiêm để yêu, là bà chủ duy nhất của Phong gia. Cảm ơn em đã chọn yêu anh, chọn cùng anh đi suốt quãng đời còn lại. Đừng buông tay anh, vì chính anh cũng sẽ không bao giờ buông tay em. Phong Dực anh xin lấy danh dự cả đời ra thề sẽ dành cả cuộc đời để yêu thương em, bảo vệ em. Vì vậy, Giai Lạc, lấy anh nhé?"
Cô nhìn hắn, ánh mắt hắn chân thành tình cảm, dạt dào tình yêu. Hắn là lần đầu nói nhiều như thế, hắn không rời mắt khỏi cô một giây nào. Cô rưng rưng nước mắt nhìn hắn rồi gật đầu.
"Phong Dực, em cũng thề rằng sẽ dành cả cuộc đời để ở bên anh."
Hắn đeo nhẫn vào tay cô, ngón áp út thon dài của cô sáng lấp lánh. Hắn cúi xuống hôn cô, dưới trời đêm, hắn hôn cô say đắm, không chia lìa. Thành phố vẫn ồn ã rực rỡ về đêm, đằng này, ngọn nến trên bàn vẫn còn đang âm ỉ cháy.
"Con nói thật sao? Thằng đầu gỗ đó cầu hôn con rồi à?"
"Bình tĩnh nào ông nội, hưng phấn quá không tốt cho sức khỏe đâu."
Trầm Giai Lạc day day thái dương. Quái lạ, chuyện kết hôn có gì để người nào cũng bất ngờ thế chứ? Nếu không phải cô có vấn đề thì chắc chắn là Phong Dực có vấn đề.
"Ông nội, chuyện kết hôn là chuyện thường thôi mà, có gì bất ngờ?"
"Là con không biết, thằng nhóc kia trước khi cầu hôn con từng về đây căng thẳng với ông một trận. Cái thằng lúc nào cũng cố tỏ ra mình lạnh lùng uy nghi lại có một mặt e dè với việc cầu hôn."
Trầm Giai Lạc đỡ trán, người nào tự hào bẫy cô hai lần đâu rồi, sao không kể luôn chuyện mình về làm phiền ông nội vậy hả? Phong Dực, rốt cuộc tính cách thật của anh như thế nào em nhất định phải biết.
Tối đó, cô về nhà, cả buổi cứ đăm đăm nhìn hắn khiến hắn nổi cả da gà.
"Bà xã, em sao vậy?"
"Em là đang quan sát anh."
"Có phải cảm thấy anh đẹp trai rạng ngời không thế."
"Ai thèm để ý anh đẹp trai hay không."
"Chứ em quan sát gì?"