"Vừa mới gửi chuyển phát nhanh đến rồi, tôi bảo quản lý của tôi lấy cho anh."
Cô vừa nói đến đây, Triệu Nghệ Nam đã mang hộp đựng quần áo đến. Chử Anh Kiệt nhìn thấy cô ấy thì bỗng ngây người, lúc này mỗi một sợi tóc của anh ta đều đang viết bốn chữ "không thể tin được": "Triệu Nghệ Nam? Vậy mà cô lại là quản lý của cô ấy?"
Năm đó, sau khi Triệu Nghệ Nam bị vu khống tội xúi giục Kim Mê hít ma túy, cô ấy đã không xuất đầu lộ diện trong giới nữa, dì Phan cũng từng khuyên nhủ Triệu Nghệ Nam nhưng cô ấy vẫn không bước chân vào giới giải trí một bước.
Bây giờ, cô ấy lại trở thành người đại diện của Mạnh Xán Nhiên?
Mạnh Xán Nhiên này, lực hấp dẫn còn lớn hơn trong tưởng tượng của anh ta.
Nghĩ đến bản thân mình đang đứng trong căn biệt thự này cũng là vì cô, Chử Anh Kiệt tự cười giễu một tiếng: "Tôi kiểm tra hàng trước."
Đạo diễn và trợ lý trường quay ở bên cạnh nghe thấy lời này, lập tức đưa mắt nhìn nhau.
Con mẹ nó, sẽ không phải vì cả đoàn phim mà chị Nhiên của bọn họ làm chuyện gì vi phạm pháp luật chứ! Chiếc hộp này nhìn có vẻ đựng được vài thứ xấu xa đấy!
Triệu Nghệ Nam đưa chiếc hộp cho Chử Anh Kiệt, anh ta mở nắp, cầm lấy bộ quần áo bên trong ra.
Đạo diễn và trợ lý trường quay đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn lại trang phục diễn lần nữa, động tác của Chử Anh Kiệt có hơi mạnh, dường như anh ta nhìn thấy Kim Mê của năm đó mặc bộ trang phục này: "Ở chỗ này, khi Kim Mê quay phim không cần thận làm móc sợi chỉ, chính xác là bộ trang phục này."
Kim Mê hoang mang: "..."
Này, người anh em, ngay cả cái này mà anh cũng biết à? Cô còn chút riêng tư nào không vậy?
"Các cô muốn ở biệt thự bao lâu thì ở, tôi miễn phí tiền thuê cho."
Hai mắt của trợ lý trường quay đang đứng bên cạnh sáng bừng lên: "Tổng giám đốc Chử, chúng tôi đã chuyển tiền trước rồi."
"Vậy lát nữa tôi bảo kế toán chuyển trả lại các anh."
Trợ lý trường quay kích động đến mức lấy tay che miệng, chị Nhiên, có chị là sự may mắn của đoàn phim!!
Chử Anh Kiệt được long trọng mời đến khu nghỉ ngơi riêng để nghỉ ngơi, hưởng thụ đãi ngộ cao cấp nhất của đoàn phim... Mặc dù cả căn biệt thự này vốn là của anh ta.
Anh ta vẫn đang thưởng thức bộ trang phục trong tay, Kim Mê không nhịn được hỏi anh ta: "Anh thích Kim Mê như thế, vậy anh có tin chuyện cô ấy hít ma túy không?"
Lần trước cũng vì Mạnh Xán Nhiên có mấy phần giống cô mà Lữ Dũng bằng lòng cho cô vai nữ số hai của bộ phim cấp S+ nhưng lại không tin cô trong sạch.
Mà Chử Anh Kiệt, đã qua hai mươi năm rồi mà anh ta vẫn muốn cất giữ một bộ trang phục diễn của cô, thậm chí đang bận trăm công nghìn việc cũng chạy đến trường quay, vậy anh ta có tin tưởng cô trong sạch không?
Cuối cùng thì tầm mắt của Chử Anh Kiệt cũng rời khỏi bộ trang phục, anh ta nhìn Kim Mê rất lâu, sau đó chậm rãi nói: "Tôi thuận miệng nói mấy lời này ở đây, các cô cũng cứ nghe thôi là được. Năm đó tôi tốn rất nhiều công sức để mua chuộc một pháp y nhỏ có tham gia khám nghiệm tử thi, cậu ta nói cậu ta phát hiện ra trong cơ thể Kim Mê còn dư lại một lượng nhỏ thuốc mê."
Kim Mê sửng sốt, đúng vậy, lúc đó cô bị người đột nhập làm cho hôn mê, đợi đến khi cô tỉnh lại đã là hai mươi năm sau rồi.
Lông mày của Triệu Nghệ Nam bỗng cau lại: "Vậy sao lúc đó anh không nói?"
Chử Anh Kiệt cười ra tiếng, không biết là đang cười bản thân hay là cười Triệu Nghệ Nam: "Sang ngày hôm sau pháp y kia đã nghỉ việc rồi, tôi không liên lạc được với cậu ta, hơn nữa trong báo cáo khám nghiệm tử thi cuối cùng lại không hề nhắc đến chuyện thuốc mê. Lúc đó tôi biết chuyện này còn nghiêm trọng hơn so với tôi tưởng tượng, nếu tiếp tục nhúng tay vào nói không chừng một ngày nào đó tôi cũng bỗng dưng biến mất khỏi thế giới này."
Triệu Nghệ Nam cắn môi, không lên tiếng, năm đó cô ấy chỉ kiên trì muốn bên phía cảnh sát tiếp tục điều tra mà đã bị hắt cho chậu nước bẩn to như thế rồi bị cấm hoạt động trong toàn bộ giới giải trí, nếu Chử Anh Kiệt tiếp tục điều tra, nói không chừng sẽ thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Rốt cuộc năm đó Kim Mê đã đắc tội với ai?