Thật ra Kim Mê có cách liên lạc với Chử Anh Kiệt, chỉ có điều đối với Chử Anh Kiệt, hai mươi năm đã trôi qua, có lẽ anh ta đã đổi số điện thoại rồi.
Triệu Nghệ Nam rời khỏi giới giải trí đã rất nhiều năm rồi, số điện thoại đang lưu cũng là số cũ từ nhiều năm trước nên cô ấy chỉ có thể lắc lắc đầu với Kim Mê: "Tôi không có, nhưng chắc Hồng Như có, để tôi hỏi giúp cô."
Triệu Nghệ Nam nói xong thì đi gọi mấy cuộc điện thoại, đến lúc quay lại thì đã hỏi được số của Chử Anh Kiệt. Kim Mê nhìn dãy số cô ấy đưa cho mình, không khỏi chớp chớp mắt: "Chị không có số điện thoại của người khác mà lại có số của Hồng Như, chị với Hồng Như thật sự là yêu nhau lắm cắn nhau đau ha."
"..." Cô ấy đã hỏi được số điện thoại của Chử Anh Kiệt rồi, sao cô còn nói nhảm nhiều như vậy: "Cũng đã lấy được số rồi, cô định thuyết phục tổng giám đốc Chử như thế nào? Lấy thân phận cô chủ nhà họ Mạnh của cô ra dùng, chỉ sợ Chử Anh Kiệt cũng không nể mặt đâu, nhắc đến người chồng bình thường ngoài giới của cô có khi còn có tác dụng đấy."
Kim Mê: "..."
Ha, cô mà phải dựa vào Tạ Trì để hù người khác sao! Tự cô cũng có thể đe dọa được!
Nếu thực sự không đe dọa được thì đổi sang dùng Tạ Trì vậy!
Kim Mê lấy điện thoại ra, gọi đến dãy số mà Triệu Nghệ Nam đưa cho. Cô dùng điện thoại của mình, cũng không biết Chử Anh Kiệt nhìn thấy số lạ có trực tiếp cúp máy luôn không.
Sau một hồi chuông, có người bắt máy, cuối cùng Kim Mê cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Ai vậy?" Giọng của Chử Anh Kiệt từ loa điện thoại phát ra.
Giọng nói này trưởng thành hơn rất nhiều so với trong ấn tượng của Kim Mê, chỉ có điều nghe giọng điệu thì vẫn có thể nhận ra là giọng của Chử Anh Kiệt: "Chào anh, tổng giám đốc Chử, tôi là Mạnh Xán Nhiên."
Chử Anh Kiệt ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, hình như anh ta đang nghĩ xem Mạnh Xán Nhiên là ai: "Là vị kia của nhà họ Mạnh sao?"
"Là tôi là tôi." Kim Mê cười trả lời anh ta: "Đột ngột gọi điện cho anh thế này có hơi không phải phép, nhưng tôi mạo muội hỏi căn biệt thự ở thành phố điện ảnh là do tổng giám đốc Chử đứng tên sao?"
Chử Anh Kiệt nhớ ra hình như người con gái này của nhà họ Mạnh đang hoạt động trong giới giải trí, anh ta nhanh chóng hiểu ý đồ của cô: "Nếu cô muốn thuê căn biệt thự kia thì tìm ông Triệu, ông ấy phụ trách việc quản lý ở đó."
Căn biệt thự kia chỉ là một tài sản rất nhỏ thuộc sở hữu của Chử Anh Kiệt, mỗi ngày anh ta đều có rất nhiều việc, không có thời gian quản lý việc cho thuê một căn biệt thự, cho nên đã ủy quyền cho ông Triệu toàn quyền quản lý.
Kim Mê giải thích: "Là thế này, vốn dĩ đoàn làm phim của chúng tôi đã ký hợp đồng với quản lý Triệu rồi nhưng ông ấy bỗng dưng hủy hợp đồng, thế nên tôi mới gọi điện cho anh."
Nếu Chử Anh Kiệt đã giao căn biệt thự cho ông Triệu thì tất nhiên là biết, ông ấy chắc chắn sẽ nhận thêm một số lợi ích ngoài lề từ việc này nhưng chỉ cần ông ấy không làm ra chuyện gì quá đáng thì mỗi tháng đều chuyển tiền đến đúng hạn, anh ta cũng không để ý nhiều: "Cô Mạnh, nếu cô đã ký hợp đồng với ông Triệu thì tìm ông ấy để giải quyết đi, tôi còn có việc, không nói với cô nữa."
"Ơ chờ đã." Kim Mê vội vàng gọi anh ta: "Nghe nói trước đây tổng giám đốc Chử muốn mua một bộ trang phục diễn của Kim Mê, không biết bây giờ anh còn muốn mua nữa không?"
Động tác cúp máy của Chử Anh Kiệt khựng lại, lông mày cũng hơi cau có: "Sao cô biết chuyện này?"
Anh ta muốn mua trang phục diễn của Kim Mê, đây đã là chuyện của hai mươi năm trước, hôm nay lại nghe được lời này từ miệng Mạnh Xán Nhiên, thực sự có hơi không liên quan.
"Tôi nghe dì Phan nói, ờm, dì Phan chính là mẹ của Kim Mê, hiện giờ cũng là mẹ nuôi của tôi."